Boss Lạnh Lùng – Chương 1

Tôi là một con ma nghèo.

Sau khi bị kéo vào một trò chơi kinh dị, vì muốn tiết kiệm tiền, tôi đã thuê căn nhà ma rẻ nhất và sống chung với vị boss truyền thuyết nổi tiếng sát nhân không chớp mắt.

Tôi đã dốc hết sức và mọi chiêu trò:

“Anh ăn chưa? Có muốn góp tiền đặt đồ ăn chung không?”

“Anh bị kẹt ở đây mấy chục năm rồi nhỉ, chắc là người mới dùng app săn hàng giá rẻ, giúp em bấm giảm giá một cái nha?”

“Em đố anh nè, ở một tiệm cơm chiên phong cách Trung Hoa, nếu mình lưu lại và trả thêm một xu, thì sẽ được gì?”

Về sau, boss lạnh lùng ấy lại đi ra quầy hàng tranh giá với người ta.

“Xúc xích khoai tây một cây ba đồng.”

“Năm đồng ít nhất cũng phải hai cây chứ.”

1
Tôi là một con ma nghèo.

Vì một sự cố bất ngờ, tôi bị kéo vào một trò chơi kinh dị. Vì túng tiền, tôi thuê luôn căn nhà rẻ nhất trong khu chung cư bị đồn có ma.

Trước khi ký hợp đồng, ông chủ nhà là NPC còn tốt bụng nhắc nhở: “Nhà này có một con ma nam, cực kỳ dữ.”

Tôi ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Dữ cỡ nào? Nói chuyện lớn tiếng lắm à? Có đánh người không?”

Chủ nhà đáp: “Không phải kiểu dữ vậy đâu, là kiểu kinh dị dữ dằn á!”

Tôi cúi đầu nhìn điều khoản “một tháng một trăm đồng” rồi không do dự mà ký luôn.

Nói theo cách tinh tế: tôi là con ma nghèo đã tu luyện hai mươi năm, không sợ đồng loại.

Nói theo cách thẳng thừng: tôi không thuê nổi chỗ nào khác.

2
Ngay trong đêm dọn vào, chủ nhà kéo tôi vào group chat cư dân.

Tên của khu chung cư rất thẳng thắn: Chung cư Ma Ám.

Tên group chat cũng rất đơn giản: Ma, các người phá đủ chưa vậy.

Cư dân cực kỳ hoạt động, mỗi phút là vài tin nhắn.

Tầng 6 phòng 602, tòa 3: 【Con nhà ai nửa đêm không ngủ còn gõ cửa sổ nhà tôi? Người ta còn muốn ngủ không vậy? Có ai xử lý không?】

Tầng 5 phòng 501, tòa 3: 【Ông thử nghĩ coi mình đang ở tầng mấy?】

Tầng 6 phòng 602: 【À thế thì không sao, tôi uống thuốc ngủ chắc vẫn ngủ được.】

Tầng 2 phòng 203, tòa 1: 【Chỗ cầu thang thoát hiểm mở quán nướng à?】

Ban quản lý: 【Không phải, có người đang làm tang lễ.】

Tầng 3 phòng 301, tòa 2: 【Nhà bên cạnh đang nướng sầu riêng hả? Mùi thối bay sang tận đây.】

Ban quản lý: 【Không phải, là xác chết đang phân hủy.】

Tầng 3 phòng 301, tòa 2: 【……】【Cần xin hướng dẫn thoát game.】

Tầng 5 phòng 502, tòa 6: 【@Tầng 6 phòng 602, bạn tầng trên nửa đêm còn nấu ăn, băm thịt làm gì vậy?】

Tầng 6 phòng 602: 【Tôi là NPC, đang làm thêm giờ… chặt xác.】

Tầng 5 phòng 502: 【Cảm ơn vì sự tận tâm, thật là chuyên nghiệp.】

……

Tôi vừa ăn vặt vừa đọc mấy tin đó mà vui như coi phim.

Đọc được một nửa thì đèn trên trần nhà đột nhiên tắt ngúm.

3
Cửa sổ rõ ràng đã đóng chặt.

Vậy mà tấm rèm trắng vẫn tự bay phất phơ như có ai kéo.

Tôi vội lướt điện thoại, mở danh bạ tìm số của chủ nhà.【Đèn không sáng, mất điện rồi hả?】

Chủ nhà: 【Ma quậy đó!!!】

Tôi: 【Thôi đừng nói mấy chuyện nhảm nhí đó, mất điện rồi thì sao mà sống?】

Chủ nhà: 【Không phải mất điện, là ma quậy nên đèn mới không sáng được.】

Tôi lo lắng: 【Vậy đồng hồ điện còn chạy không?】

Chủ nhà: 【?】

Tôi ngồi bật dậy, lò mò bật công tắc đầu giường. Tắt cái đèn vốn đã không sáng.

Một luồng gió lạnh đột ngột thổi lướt qua cổ tay tôi. Tôi nhìn về phía gió thổi tới.

Bên cạnh giường… có một người đang đứng.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cổ áo lơi lỏng để lộ xương quai xanh.
Tóc ngắn đen nhánh, gương mặt tái nhợt, ánh mắt cụp xuống, lạnh lùng nhìn tôi.

Là bạn cùng phòng của tôi đó mà.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi cẩn trọng lên tiếng: “Anh có thể bấm công tắc khi muốn tắt đèn được không?”

“Làm thế này… hơi phí điện một chút.”

Anh ta: “?”

Không biểu cảm gì, anh ta búng ngón tay một cái.
Đèn bật sáng.

Tôi vỗ tay rào rào: “Wow, siêu năng lực luôn đó!” “Thế này mỗi tháng chắc tiết kiệm được khối tiền điện!”

Hàng mi đen dài của anh ta khẽ rung, thấp giọng nói: “Tôi… ăn trộm điện nhà bên.”

Ờm, thế thì hơi… mất dạy thật.

4

Tiếng thông báo tin nhắn cứ vang lên liên tục.

Tầng 4 phòng 403, tòa 4: 【Chuyện gì vậy? Mất điện hả?】

Ban quản lý: 【Không phải, có ma phá.】

Tầng 4 phòng 403, tòa 4: 【Ma chỉ tắt mỗi đèn nhà tôi? Thế có công bằng không?】

Tầng 5 phòng 502, tòa 6:【Đèn bị tắt thôi còn may đấy, con ma nhà tôi đang cosplay búp bê cầu nắng đây, khuyên mãi không nghe.】

Tầng 3 phòng 303, tòa 2: 【Gì thế này, mọi người đã đạt được mục tiêu “mỗi nhà một con ma” rồi sao?】

Tầng 6 phòng 601, tòa 4: 【Không hẳn, nhà tôi có nguyên một gia đình ma đang mở party luôn này.】

Tầng 6 phòng 602, tòa 3: 【Đừng nói nữa, tôi sắp bị giết rồi, ai cứu với, SOS!!!】

Tầng 6 phòng 601, tòa 3: 【Tôi muốn cứu lắm nhưng bị ma chặn đường không ra khỏi phòng được.】

Cả khu chung cư đã loạn thành nồi lẩu thập cẩm.

So ra, bạn cùng phòng của tôi cũng… dễ chịu phết.

Tôi tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh ta, do dự mở lời, muốn thân thiết hơn một chút: “Anh ăn chưa? Có muốn đặt đồ ăn chung không?”

Anh ta hơi nhíu mày, nghiêng đầu đi chỗ khác: “Tôi không ăn uống.”

Không ăn thì thôi, khỏi chia tiền, đỡ tốn.

Tôi đâu phải con ma nghèo yếu đuối, tôi còn nhiều chiêu trò.

Tôi lựa chọn kỹ lưỡng, đặt một chiếc bánh kẹp giá 1 tệ 9.

Trong lúc chờ đồ ăn, tôi vẫn nói không ngừng: “Anh ở phòng ngủ phụ à?”

Anh ta “ừ” một tiếng.

Tôi hỏi tiếp: “Vậy tiền thuê chắc rẻ hơn phòng chính nhỉ? Nếu tôi đổi phòng với anh, có phải tôi sẽ bớt được chút tiền thuê không?”

Anh ta đáp tỉnh bơ: “Tôi không trả tiền.”

Hành vi đó… khá là mất nết.

Nhưng cái thân phận ác quỷ của anh ta cũng đủ để tha thứ cho phần nào.

5

Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.

Tôi theo thói quen nhìn qua mắt mèo.

Một màu đỏ rực hiện lên trong tầm mắt.

Có lẽ do tờ giấy dán chữ “Phúc” che mất.

Tôi nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra… Thì chợt nhận ra — tôi làm gì có tiền để mua giấy dán chữ “Phúc”.

Thế thì… tiêu thật rồi.

Bạn cùng phòng của tôi đang dựa vào tường… lơ lửng.

Hai chân bán trong suốt không hề chạm đất. Tư thế lười biếng, gương mặt thì chán đời.

Tôi nhìn anh ta. Anh ta nhìn tôi.

Tôi bỗng hỏi: “Một đồng tiền mặt hay là quà bí ẩn?”

Anh ta dừng lại một chút, rồi trả lời: “Quà bí ẩn.”

Tôi mở cửa, lập tức lùi nhanh một bước, nấp ra sau lưng anh ta. “Quà bí ẩn của anh tới rồi đó.”

Anh ta: “?”

Quả nhiên, bên ngoài không phải người tốt. Mà thật ra… còn chẳng phải là người.

Dưới bộ đồ giao hàng là một cái xác đang phân hủy. Mắt đỏ rực.

Hắn ta giọng khàn khàn, lao về phía tôi và hét lên: “Đồ ăn của bạn đến rồi—”

Bạn cùng phòng tôi đưa tay ra, bóp lấy cổ hắn, dễ dàng nhấc bổng lên rồi ném ra ngoài cửa.

Trên tay anh ta không dính một giọt máu nào.

Tôi rón rén bước tới, nhanh tay nhặt gói đồ ăn rơi trên đất, chạy vèo vào trong và khóa cửa lại.

Support Author

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...