Bữa Tiệc Sinh Nhật [...] – Chương 8

Khách trong quán cà phê đều ngoái nhìn. Tôi vỗ nhẹ vai Tô Du, ra hiệu cho cô ấy nhường chỗ, rồi bình tĩnh nhìn người đàn ông từng nho nhã ấy: “Trịnh tổng, làm ơn chú ý hoàn cảnh.”

“Hoàn cảnh?” Trịnh Minh cười lạnh, giọng nói hạ xuống thấp, “Cô cắt nguồn vốn của tôi thì có để ý hoàn cảnh không? Cô cho người tra sổ sách của tôi thì có để ý hoàn cảnh không? Bây giờ bố tôi nằm trong ICU rồi, cô vừa lòng chưa?”

Tôi từ tốn chỉnh lại ống tay áo: “Trịnh Minh, anh tự tiện sử dụng danh nghĩa của tôi tiêu xài 427 lần, trong đó 305 lần là vì Diệp Vãn Sương. Tuần trước hai người còn thuê phòng tổng thống – bằng thẻ hội viên của tôi.” Tôi ngước mắt nhìn hắn, “Cần tôi nói tiếp không?”

Sắc mặt Trịnh Minh từ đỏ chuyển sang trắng, nhưng lực tay trên cổ tay tôi không giảm mà còn tăng thêm: “Tôi sẽ trả lại tiền! Nhưng cô có biết chỉ vì một câu nói của cô, giờ cả Hải Thành không ai dám hợp tác với nhà họ Trịnh không?”

“Vậy thì bọn họ thông minh đấy.” Tôi rút mạnh tay khỏi hắn, “Biết ai nên đắc tội, ai không nên đắc tội.”

Ánh mắt Trịnh Minh đột nhiên trở nên u ám: “Triệu Di Nhiên, cô đừng ép tôi.”

Tôi quá hiểu ánh mắt ấy – đó là ánh mắt của kẻ nghiện cờ bạc khi đã mất sạch tiền cược cuối cùng.

Tôi lặng lẽ trao cho Tô Du một ánh mắt, cô ấy hiểu ý, lặng lẽ lùi sang bên gọi điện.

“Trịnh Minh,” tôi hạ giọng, “Bây giờ dừng tay vẫn còn kịp.”

“Dừng tay?” Hắn cười khẩy, giọng nói lộ vẻ điên cuồng, “Bây giờ tôi thậm chí không có tiền đặt cọc viện phí, lấy gì trả?” Hắn hạ thấp giọng, “Nhưng tôi biết cô có cách. Tập đoàn Triệu thị có dòng tiền lớn như vậy, vài chục triệu với cô thì đáng là gì?”

Tôi khẽ rùng mình. Đây không phải là thương lượng, mà là đe dọa.

Thường nói, một người không nên vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ, càng không nên mềm lòng hai lần với cùng một người.

Nghĩ đến đây, tôi cử động chân một chút, lùi lại một bước, rồi bất ngờ tung chân đá mạnh vào ngực Trịnh Minh.

Trịnh Minh không phòng bị, bị tôi đá ngã thẳng xuống đất, phát ra một tiếng “phịch” vang lên, từ túi áo hắn rơi ra một con dao nhỏ.

Hắn ôm ngực, nằm sõng soài trên sàn, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Tô Du đứng bên cạnh cười phá lên: “Di Nhiên, cú đá của cậu đỉnh thật đấy!”

Tôi lắc lắc chân, thản nhiên nói: “Bao nhiêu năm học phí không uổng phí.”

Trịnh Minh gắng sức đứng dậy, ánh mắt hằn học nhìn tôi: “Triệu Di Nhiên, cô dám đánh tôi?”

“Đánh anh thì sao?” Tôi cười lạnh, “Anh lấy tiền của tôi nuôi tiểu tam, còn mong tôi nói lý với anh à?”

Sắc mặt hắn sầm xuống, vừa định lao lên thì bảo vệ của trung tâm thương mại đã chạy đến, chặn trước mặt hắn.

“Thưa anh, xin hãy bình tĩnh.” Bảo vệ nghiêm giọng nói.

Trịnh Minh nghiến răng: “Các anh biết tôi là ai không? Dám chặn tôi?”

Bảo vệ mặt không đổi sắc: “Không quan tâm anh là ai, ở nơi công cộng gây rối trật tự, chúng tôi có quyền mời anh rời đi.”

Tôi lười nhìn hắn thêm, quay sang bảo vệ: “Làm phiền mọi người rồi, anh này có lẽ cần chút thời gian để bình tĩnh lại.”

Nói xong, tôi kéo Tô Du rời khỏi đó.

Không biết có phải vì đã hết đường xoay xở không, Trịnh Minh và Diệp Vãn Sương lại nghĩ ra chiêu phát trực tiếp trên mạng.

Nội dung livestream chẳng ngoài việc bôi nhọ tôi, muốn dựng lên câu chuyện tôi là tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác, mong lấy được sự đồng tình của dư luận, từ đó xoay chuyển tình thế.

Những chuyện bê bối của người giàu, nhất là liên quan đến tình ái, vốn rất hút mắt thiên hạ.

Dù tôi thường dùng tài khoản phụ nghe mấy vụ drama của các paparazzi, nhưng đời thực khác xa tưởng tượng.

Ngay khi Trịnh Minh và Diệp Vãn Sương vừa bắt đầu phát sóng, người của tôi đã lập tức kiểm soát được dư luận trong livestream.

Là đương sự, tôi cũng lập tức báo cảnh sát.

Kết quả, hai kẻ đó vừa lên sóng chưa được năm phút đã bị đưa đi ngay trước mặt bao người.

Tôi và đội của mình thừa thắng xông lên, trước khi phòng livestream bị đóng, đã kịp dẫn dắt lượng lớn người xem về tài khoản công ty.

Không biết Tô Du kiếm đâu được một streamer chuyên nghiệp đến vậy, vừa thỏa mãn nhu cầu hóng chuyện của người xem, vừa khéo léo quảng bá sản phẩm của công ty.

Livestream đó không chỉ có nội dung hấp dẫn, giá cả hợp lý, mà doanh thu trong một đêm đã khiến ban giám đốc vốn còn lấn cấn ý kiến về tôi phải im lặng.

Dù sao mục tiêu của mọi người cũng chỉ là kiếm tiền, tiền đã vào túi rồi, cãi cọ cũng chỉ tốn thời gian vô ích.

Ba tháng sau, bản án của Trịnh Minh và Diệp Vãn Sương được tuyên.

Tập đoàn Trịnh chính thức tuyên bố phá sản, toàn bộ tài sản bị đấu giá để trả nợ.

Tôi đứng trước cổng tòa án, ánh nắng chói chang đến nhức mắt. Tô Du đưa cho tôi một cốc trà sữa, “Hả giận chưa?”

Tôi nhấp một ngụm, trời ạ, có đá.

“Cũng tạm, ít nhất tiền đã lấy lại được rồi.”

“Tiền thì là gì,” Tô Du trợn mắt, “cậu còn giữ được cả mạng sống đó.”

Tôi cười, khoác vai cô ấy, “Đi thôi, để tôi mời cậu ăn bữa. Lần này tôi trả – bằng tiền của chính tôi.”

— Toàn văn hoàn.—

Support Author

What to read next?

Popular picks trending right now.

Hiện đại · Trending right now

Cuộc Nổi Loạn Của Con Dâu Siêu Hiếu Thảo

Chồng tôi là đàn ông tái hôn, dân kỹ thuật lương cao. Ngay đêm tân hôn, anh ấy nói với tôi rằng anh và vợ cũ ly hôn là vì cô ta không hòa hợp với bố mẹ anh. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất với tôi: phải hiếu thuận với bố mẹ […]
0.0 9 Chương
Hiện đại · Trending right now

Cưng Chiều Đến Bất Lực

Trong năm thứ hai ở bên Chu Ngôn với thân phận chim hoàng yến, tôi hoàn toàn buông bỏ, để mặc số phận. Cơm đưa đến tận miệng. Tôi trợn mắt: “Thứ gì thế, chó còn chẳng thèm ăn!” Thẻ đưa đến tận tay. Tôi bẻ gãy ngay: “Có mấy đồng tiền thối thì làm […]
0.0 4 Chương
Hiện đại · Trending right now

Người Chị Không Tên Của Nhà Họ Cố

Chị tôi năm mười bốn tuổi thì được nhà họ Cố – gia tộc giàu nhất Giang Thành – nhận nuôi, từ một cô gái quê trở thành thiên kim tiểu thư trong một đêm. Năm đầu tiên sau khi rời đi, chị lén gửi cho tôi một bức thư cùng rất nhiều sách vở. […]
4.7 17 Chương
Ngược · Trending right now

Mối Quan Hệ Mập Mờ

Sau cuộc ân ái nồng nhiệt kết thúc, Hạ Đình Châu lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, giơ lên trước mặt tôi: “Này , em nói xem, liệu cô ấy có thích chiếc nhẫn này không?” Nụ cười ngọt ngào trên môi tôi bỗng khựng lại: “… Cô ấy?” “Ừ.” Hạ Đình Châu khẽ […]
0.0 7 Chương
Hiện đại · Trending right now

Người Mặc Váy Cưới Lại Không Phải Tôi

Tôi và chồng mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới đều chụp một bộ ảnh. Năm thứ mười này cũng không ngoại lệ. Nhân viên studio đang giúp tôi xem lại những tấm hình thì bỗng nhiên nói: “Còn vài tấm của chồng chị đây ạ.” Tôi nhìn vào những tấm hình. Chồng tôi vẫn là […]
0.0 5 Chương
Hiện đại · Trending right now

Màn Kịch Đến Lúc Tàn

Lúc đến đón anh trai đang say rượu, Tôi vô tình nghe thấy anh hỏi bạn thân – Thời Dực Niên: “Bạn gái nhỏ cậu giấu kĩ kia sao mãi chưa dẫn ra mắt vậy?” Tim tôi thắt lại. Chúng tôi đã yêu nhau lén lút suốt hai năm, vẫn chưa nói cho anh tôi […]
0.0 18 Chương

Powered by your reading activity and community trends

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...