“Giờ mới muốn biết sao?”
“Tiếc quá—anh không đủ tư cách.”
Tôi bình thản nói tiếp:
“Nếu anh là chồng tôi thì còn có tư cách nói chuyện với tôi.”
“Nhưng hiện tại, người duy nhất trong nhà họ Cố đủ tư cách nói chuyện với tôi—chỉ có ông nội anh.”
Ngay khi đặc nhiệm chuẩn bị áp giải Tô Hiểu Hiểu và Cố Thời Xuyên đi—
“Dừng tay!”
Một giọng quát khàn khàn, vội vã vang lên từ phía sau đám đông.
Mọi người ngoái lại nhìn, thấy một ông lão tóc bạc trắng mặc bộ trường sam xám đậm, tay chống gậy, bước nhanh tới, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Cô Giang Tâm Nhiên, thật sự xin lỗi, đã để cô sợ hãi rồi.”
Ông vừa thở hổn hển vừa khom lưng cúi người trước tôi đầy cung kính.
Cố Thời Xuyên tái mặt, giọng khàn đi:
“Ông nội? Sao ông lại tới đây?”
Nhưng cụ Cố không thèm nhìn cháu mình lấy một cái, đi thẳng tới trước mặt tôi, nghiêm giọng:
“Tất cả là lỗi của người làm trưởng bối như tôi, khiến cô chịu uất ức lớn như vậy.”
Tôi bình tĩnh đỡ nhẹ ông một chút:
“Cụ Cố không cần tự trách.”
“Chỉ xin nhắc một câu—từ hôm nay, tôi và nhà họ Cố không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Sau này nhà họ Cố sẽ bị xử lý, thanh tra, trừng phạt thế nào… đều không liên quan đến tôi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt cụ Cố chợt tối lại, nhưng vẫn cố nén giận, quay sang nhìn Tô Hiểu Hiểu.
“Các đồng chí, hãy đưa cô ta đi đi. Mọi chuyện đều do nó làm ra, nhà họ Cố chúng tôi sẽ không bao che nữa.”
Tô Hiểu Hiểu mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ hét lên:
“Ông ơi, không phải con! Là anh Thời Xuyên bảo con làm! Con… con chỉ…”
“Câm miệng!”
Cụ Cố giận đến run giọng:
“Cô tưởng kêu một tiếng ‘ông ơi’ là tôi có thể giả như chưa từng có chuyện gì à?”
“Nhà cô sớm mất cả cha lẫn mẹ, tôi thương tình mới đưa cô về nuôi trong nhà, coi như cháu gái mà dạy dỗ. Cả nhà họ Cố đối xử với cô không tệ, vậy mà cô lại lấy oán báo ân!”
“Cô tưởng tôi không biết sao? Nếu không phải cô suốt ngày xúi giục, kích động, Thời Xuyên làm sao có thể đối xử với vị hôn thê của mình như thế, làm ra chuyện điên rồ thế này?”
“Tôi biết hết. Từ đầu tới cuối là cô đứng sau giật dây, cuối cùng còn ép Thời Xuyên vì cô mà cho nổ toà nhà, là cô giành điện thoại để chửi mắng lãnh đạo, chính cô tự tay ấn nút kích nổ. Cô làm đủ chuyện sai trái như vậy, nhà họ Cố làm sao còn có thể che chở cho cô?”
Tôi nghe cụ Cố nói những lời đầy căm giận, chính nghĩa mà chỉ thấy lạnh lẽo buồn cười.
Quả nhiên già vẫn là cáo già.
Bề ngoài ra vẻ “dám làm dám chịu, tuyệt tình tuyệt nghĩa”, nhưng thực chất là đổ hết tội lên đầu Tô Hiểu Hiểu, khéo léo đẩy cháu mình ra ngoài cuộc.
Ý đồ của ông ta, Tô Hiểu Hiểu và Cố Thời Xuyên nghe cũng hiểu quá rõ.
Tô Hiểu Hiểu mặt cắt không còn giọt máu, ngã quỵ tại chỗ, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không phải tôi… không phải tôi…”
Cố Thời Xuyên giật giật mí mắt, theo phản xạ định lao lên che chở cho Tô Hiểu Hiểu, nhưng bị thư ký của cụ Cố đứng cạnh ghì chặt lại.
Tôi còn nghe rõ thư ký hạ giọng khuyên:
“Tổng giám đốc, đừng manh động!”
Cụ Cố lập tức quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng vào Cố Thời Xuyên, giọng nói cũng trở nên sắc lạnh:
“Còn anh nữa!”
“Tôi cứ tưởng anh kiêu ngạo, không ngờ lại ngu xuẩn! Ngay cả cô ta là ai anh cũng không điều tra rõ, đã dám lạm dụng quyền lực, điều người cho nổ nhà?”
“Anh thật sự nghĩ nhà họ Cố có thể che trời được sao?!”
“Từ hôm nay, anh không còn là người thừa kế của Cố thị nữa!”
Cố Thời Xuyên lảo đảo suýt ngã, giọng run lên:
“Ông nội, ông không thể làm vậy… con cũng chỉ vì muốn giữ thể diện cho nhà họ Cố mà thôi…”
“Giữ thể diện?” Cụ Cố bật cười lạnh lẽo.
“Việc anh đang làm là hủy hoại nhà họ Cố!”
“Tôi không nhận anh làm cháu nữa. Từ giờ, anh chỉ là một nhân viên bình thường, phải phối hợp điều tra. Sau khi điều tra xong, nếu phải ngồi tù thì đi tù, ra được rồi thì đến trước mặt cô Giang nhận lỗi, làm chồng tốt bù đắp cho cô ấy, chăm sóc cô ấy và con cái hai người. Không được mượn danh nhà họ Cố mà làm càn thêm nữa!”
Câu này nghĩa là gì?
Vẫn không chịu cắt đứt hôn ước giữa tôi với Cố Thời Xuyên?
Cũng đúng thôi—giờ thằng cháu đích tôn bị phế, nếu ngay cả chỗ dựa như tôi cũng mất thì nhà họ Cố coi như tiêu đời.
Cố Thời Xuyên cắn răng nhìn tôi, ánh mắt đầy oán độc và bất cam.
Nhưng cuối cùng vẫn phải nghiến răng, cúi đầu nói khẽ:
“Cô Giang… không, Tâm Nhiên, là tôi sai rồi…”
“Dù sao chúng ta cũng đã đính hôn, chỉ còn một ngày nữa là cưới. Tôi không nên nghe lời xúi giục từ người ngoài. Tôi sẽ nghiêm túc nhận lỗi, sau này nhất định bù đắp cho em.”
Anh ta nói rất thành khẩn, khuôn mặt đẹp trai thoáng vẻ yếu đuối và bất lực.
Nếu không phải trong mắt vẫn còn ánh nhìn độc địa giấu không kỹ, có khi tôi đã tin thật.
Bình luận