Cô Gái Bình Thường, [...] – Chương 7

Tôi đứng yên, giọng bình tĩnh:

“Cụ Cố, chuyện hôn ước này, ngoài việc hỏi cháu trai cụ, cũng nên hỏi ý tôi chứ?”

“Một tiếng trước, tôi đã nói rõ thái độ với anh ta.”

“Cuộc hôn nhân này, tôi không cưới.”

“Giữa tôi và nhà họ Cố, từ giờ không còn bất cứ quan hệ gì.”

Tiếng tôi vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Mặt cụ Cố tối sầm lại, bàn tay chống gậy hơi run lên, nhưng cuối cùng không nói nổi một lời giữ tôi ở lại.

Cố Thời Xuyên đứng chết lặng, như thể bị ai tát thẳng vào mặt.

“Giang Tâm Nhiên, cô đừng có quá đáng.” Anh ta rít qua kẽ răng, không kìm được giận dữ.

“Tôi đã cúi đầu nhận sai rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”

Tôi nghiêng đầu liếc anh ta, giọng vẫn bình thản:

“Anh cúi đầu, là vì sợ ngồi tù, không phải vì biết mình sai.”

“Còn tôi từ hôn, là vì nhìn thấu con người anh.”

“Tôi đã nói rồi, từ hôm nay, giữa tôi và anh, giữa tôi và nhà họ Cố, chấm dứt sạch sẽ.”

Cố Thời Xuyên còn muốn nói gì đó thì cụ Cố đã giơ gậy lên quật mạnh vào chân cháu.

“Còn chưa đủ mất mặt sao?!”

Cụ cố gắng ổn định hơi thở, quay sang cúi người thật thấp trước mặt tôi:

“Cô Giang… nếu cô vẫn bằng lòng bước vào nhà họ Cố, tôi có thể chuyển hơn nửa gia sản nhà họ Cố sang tên cô.”

“Chỉ cần cô gật đầu, hôn lễ vẫn sẽ diễn ra như kế hoạch, tất cả của cải nhà họ Cố đều là của cô.”

Lời vừa dứt, xung quanh nín thở nhìn cụ Cố đầy sững sờ.

Tôi hơi ngước mắt, ánh nhìn không đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi lại:

“Cụ Cố tính dùng gia sản nhà họ Cố để hối lộ cán bộ nhà nước đấy à?”

“Không phải hối lộ!” Cụ Cố vội giải thích, vẫn chưa chịu buông:

“Chỉ cần hai người kết hôn, những cổ phần, tài sản đó vốn dĩ cũng sẽ là của cô! Hoàn toàn hợp pháp.”

Tôi khẽ bật cười:

“Tiếc quá, tôi không hứng thú.”

“Và cả tội danh của Cố Thời Xuyên cũng sẽ chẳng vì thế mà giảm được đâu.”

Bàn tay cụ Cố khẽ run lên, môi tái nhợt nhưng vẫn định mở miệng khuyên giải.

Chưa kịp nói gì thì Cố Thời Xuyên đã đột ngột đứng bật dậy, mặt vặn vẹo, giọng khàn đặc:

“Giang Tâm Nhiên, cô chắc là chưa biết nhỉ?”

“Ngay hôm đính hôn, mẹ tôi đã lấy được chứng minh nhân dân của cô rồi!”

“Thực ra chúng ta đã đăng ký kết hôn từ lâu, về mặt pháp luật, chúng ta đã là vợ chồng!”

Lời vừa dứt, cả đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc.

Mặt cụ Cố lập tức biến sắc, quát lớn:

“Câm miệng!”

Nhưng Cố Thời Xuyên đã đỏ bừng mắt, gào lên giận dữ:

“Tại sao tôi không được nói? Nhà họ Cố đã hạ mình tới mức này rồi, cô còn muốn gì nữa?!”

“Mẹ tôi đưa chính chứng minh thư của cô, thủ tục đã hoàn tất, không ai phủ nhận được cuộc hôn nhân này!”

Khóe môi tôi hơi nhếch lên, như nghe được chuyện cười nực cười nhất trên đời.

“Anh Cố, anh nói chúng ta đã kết hôn?”

“Anh chắc chắn, cái gọi là chứng minh thư đó là của tôi sao?”

Tôi chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai anh ta:

“Để tôi tiết lộ cho anh một bí mật—thân phận của tôi có mức độ bảo mật rất cao. Giấy tờ bên ngoài chỉ là giấy tờ giả thôi.”

“Cái gọi là đăng ký kết hôn kia về mặt pháp luật không hề tồn tại. Anh định dựa vào thứ đó để uy hiếp tôi? Xin lỗi, tính toán của anh sai rồi.”

Sắc mặt Cố Thời Xuyên lập tức trắng bệch, cả người như bị sét đánh trúng.

“Không thể nào… không thể nào… làm sao thân phận của cô lại cao đến thế…”

Tôi nhìn sang cụ Cố, giọng không mang theo chút cảm xúc:

“Những chuyện cháu trai ông làm, từng việc tôi đều nhớ rất rõ, và cũng đã ghi lại hết rồi.”

“Ông muốn để nó trốn tránh trách nhiệm? Không dễ đâu.”

“Những gì nó phải chịu, sẽ không thiếu một thứ nào.”

Nói xong, tôi quay người, khẽ gật đầu với các đặc nhiệm phía sau.

“Dẫn đi.”

“Xử lý theo pháp luật, không cần nương tay.”

Tô Hiểu Hiểu hoàn toàn sụp đổ, ngã ngồi dưới đất, khóc lóc gào lên:

“Không phải tôi! Là Thời Xuyên! Là anh ta bảo tôi làm! Anh ta kêu tôi tới đây bắt nạt cô Giang! Anh ta cho người gài thuốc nổ! Cuối cùng chính anh ta bắt tôi bấm nút! Anh ta nói tôi làm cũng sẽ không sao! Tôi có tin nhắn làm chứng, tôi có bằng chứng!”

Cô ta gào khóc, chỉ tay thẳng vào Cố Thời Xuyên như nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.

Cố Thời Xuyên sững người.

Anh ta không ngờ vào phút chót Tô Hiểu Hiểu lại phản đòn, đổ hết tội lên đầu anh ta.

Lúc trước anh ta còn cố che chắn cho cô ta vì tin chắc mình sẽ không sao.

Nhưng giờ anh ta cũng bắt đầu hoảng hốt, biết mình khó thoát.

Nghe cô ta điên cuồng chối tội, đổ hết lên đầu mình, anh ta gào lên:

“Mày đừng có vu oan! Là mày tự nói thấy cô ta chướng mắt nên muốn dạy cho cô ta một bài học, tao mới đồng ý cho mày tới đây!”

Support Author

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...