Đền Quỷ – Chương 1

Chuồng nhỏ của Hoài

Creator's Thoughts

Chuồng nhỏ của Hoài · Tác giả

ết người đó sao? Sao giờ lại thay đổi tính tình thế?”

Tôi há miệng trong bối rối, nhưng không nói nên lời.

Ở chùa, sư trụ trì nói nhà Phật cần tránh tham sân si.

Tôi vẫn nhớ khi mới vào chùa, tôi nói với mọi người rằng tôi nhớ nhà, nhớ Cố Nhược, vậy là sư trụ trì sẽ cho người tới sửa soạn cho tôi.

Họ túm đầu tôi ra sau vườn, lột sạch quần áo của tôi rồi dùng những nén nhang to bằng ngón tay cái châm lửa rồi đem đốt khắp người tôi, những đầu nhang nóng rẫy muốn bốc khói không ngừng phỏng rát da thịt của tôi, rồi để lại trên đó từng vết sẹo do nhang để lại.

Tôi hét lên, cố vùng vẫy thoát ra nhưng bọn họ vẫn ghì chặt lấy tôi.

Tiếng cười độ/c á//c như văng vẳng bên tai tôi: “Con điếm này! Mới đến đây mà đã nhớ đàn ông rồi à?!”

Tiếng hét của tôi vang vọng cả sân viện.

Mọi chuyện đã qua cứ như cơn ác mộng bám riết lấy tôi.

Tôi đổ mồ hôi lạnh và co rúm người ngồi chặt trên ghế sau xe.

Trên xe im lặng đến đáng sợ.

Cố Nhược nói: “Xem ra việc đưa em đi cải thiện ở chùa trong một thời gian là một quyết định đúng đắn, chẳng khác gì một người hoàn toàn thay đổi vậy.”

Sao mà không khác chứ?

Họ ngày nào cũng độc địa lặp đi lặp lại bên tai tôi: “Nhanh nói, tôi là con điếm!”

Chỉ cần tôi không nói, họ sẽ dùng chày gỗ đập vào thắt lưng của tôi.

Cứ thế họ bắt tôi lặp đi lặp lại một lần rồi lại một lần.

Giờ đây, tôi đã khắp mình đầy thương tích, và những luật lệ đó cũng đã khắc sâu trong tâm trí tôi.

 

 

Support Author

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...