Full [...] – Chương 4

08.
Từ sau tiệc sinh nhật Tống Hành, sức khoẻ hoàng thượng ngày càng yếu, thái y ngày nào cũng tự oán trách xếp hàng dài quỳ trước cửa điện.

Lâu rồi hoàng thượng không lâm triều, thỉnh thoảng có xuất hiện thì cũng ho mãi không ngừng.

Hoàng thượng nhân lúc còn tỉnh táo, đã lập tam hoàng tử do hoàng hậu sở sinh làm thái tử.

Ngôi trữ quân đã định, nhưng sóng gió kinh thành lại còn dữ dội hơn.

Chúc tướng quân trú đóng biên cương nhà ta cũng bị hoàng thượng triệu về kinh, trên danh nghĩa là đoàn tụ với cả nhà, nhưng thực ra là về bảo vệ hoàng thành, bảo hộ trữ quân.

Ta thử dùng tiếng lòng trao đổi với phụ thân, nhưng Chúc tướng quân cứ ngơ ngác không biết gì.

Xem ra, chỉ có đại ca, nhị tỷ với mẫu thân là nghe được suy nghĩ của ta.

Tống Hành tự nuôi binh, trú đóng ở hoàng lăng, theo cốt truyện gốc thì sau cùng Tống Hành được lập làm thái tử, chưa có cơ hội trọng dụng đội quân này. Nhưng xem tình thế bây giờ, thì có hơi nguy hiểm.

[Không bao giờ được để Tống Hành leo lên ngôi vị hoàng đế. Nếu không sẽ bước lên con đường của đời trước, nhà họ Chúc bọn mình sẽ bị tiêu diệt đầu tiên.]

[Đời trước, phụ thân vì bảo vệ giang sơn Tống thị mà tuổi gần năm mươi vẫn dẫn binh giết giặc. Nhưng Tống Hành lại nhân lúc phụ thân bị vây khốn, không cho binh lính thủ thành mở cổng, hại phụ thân bị địch vạn tiễn xuyên tâm. Năm trăm quân lính Chúc gia cũng táng mệnh ngoài cổng thành, không một ai sống sót.]

[Này cũng chưa là gì, Tống Hành còn lấy lý do phụ thân chiến bại, liệt nhà họ Chúc vào danh sách tội thần, siết chết mẫu thân, biếm nhị tỷ làm quân kỹ. Chỉ để lại một con đường sống cho đại ca mù mắt què chân, hết lòng vì Đường Thủy Nguyệt. Từ già đến trẻ Chúc gia không một ai được chết yên.]

Mắt Chúc phu nhân đỏ bừng, ôm ta và Chúc Sương Sương vào lòng: “Mấy đứa, có phụ thân mẫu thân ở đây, tuyệt đối sẽ không để các con rơi vào con đường đó!”

“Mẫu thân, còn con nữa mà.” Chúc Tuấn Dung yếu ớt lên tiếng.

Chúc phu nhân liếc hắn một cái: “Xì, đời trước con bị Đường Thủy Nguyệt đó mê hoặc quên lối về, vậy là đáng lắm!”

“Đúng, trừ phụ thân ra, đàn ông trên đời này không ai tốt hết!” Chúc Sương Sương bổ sung, “Mình phải cho phụ thân biết chuyện này, phái binh dẹp hết tư quân của Tống Hành.”

Chúc Tuấn Dung vỗ đầu một cái, nói chuyện này cứ giao cho hắn.

Thế là đêm hôm đó, cửa phòng Chúc tướng quân bị một mũi tên cắm vào, trên có tờ giấy viết: “Tống Hành có lòng riêng, quân đội ở hoàng lăng.”

Chúc tướng quân vừa ngáp vừa lôi Chúc Tuấn Dung núp sau cái cây ra ngoài:

“Lần sau nhớ đừng dùng mũi tên của Chúc gia. Nhìn một cái là biết con ngay, phụ thân buồn ngủ, đừng quậy nữa.”

Dứt lời, ông qua loa nhét tờ giấy vào ống tay áo, về phòng ngủ tiếp.

Chúc Tuấn Dung thất bại, Chúc Sương Sương ra tay.

Ngày thứ hai, lúc Chúc tướng quân ra phố, thấy có hai người lén lén lút lút quẹo vào một con hẻm nhỏ.

Ông lập tức theo sau, nghe lén được họ đang thương lượng chuyện đầu quân cho tư binh của Tống Hành.

Chúc tướng quân giật mình, phản ứng đầu tiên không phải là về Chúc gia lấy hổ phù điều binh, mà là bắt hai thằng nhóc choai choai đó dẫn về tra hỏi.

Hai người thấy vẻ dữ dằn của Chúc tướng quân, vội thi nhau khai báo là do Chúc Sương Sương thuê họ làm.

Chúc tướng quân chậc một cái, về nhà dạy dỗ Chúc Sương Sương.

Chúc Sương Sương thất bại, Chúc Yên Nhiên ra tay.

Ta cầm mai rùa với mấy đồng tiền, nhún nhảy tiến lại gần Chúc phụ thân đang gật gù đắc ý.

“Tam muội, con làm gì đây?” Chúc tướng quân tò mò hỏi.

“Tam muội muội đang xem quẻ đó.” Chúc Tuấn Dung vội tới hỗ trợ.

Ta ném đồng tiền vào mai rùa xốc xốc, rồi khua tay múa chân loạn xạ với Chúc Tuấn Dung.

Chúc Tuấn Dung nghiêm túc làm bộ giải mã, rồi thần thần bí bí nói với phụ thân: “Tam muội nói, con bé xin ý trời, trời cao tỏ ý phía hoàng lăng có tai vạ xảy ra, không thì phụ thân phái binh đi xem thử đi.”

Chúc tướng quân lơ đi, cười tới híp mắt: “Hai đứa nhóc bọn bây còn định hùa nhau lừa phụ thân à.”

Rồi lại nghiêm túc dặn: “Nhớ, sau này không được nói bừa chuyện dẫn binh nữa, điều động quân đội là chuyện lớn ảnh hưởng đại cuộc, há là chuyện cho đám nhóc các con đùa giỡn?”

Ông vừa dứt lời, đã nghe một giọng nữ hỏi vang:

“Không tin lời đám nhóc, vậy lời của bổn phu nhân ông có nghe hay không?”

Chúc phu nhân bước ba bước thành hai, xông lên nhéo lỗ tai Chúc tướng quân: “Mau phái quân đi hoàng lăng cho ta. Tống Hành ở đó nuôi tư binh, muốn làm phản!”

“Ai da, đau đau đau…” Chúc tướng quân che lỗ tai, ngoan ngoãn như cháu trai vậy, “Phu nhân, không phải ta không tin, mà sao mọi người lại biết chuyện này, đừng có vội tin mấy lời đồn đãi kia.”

“Ông chớ có quan tâm chuyện bốn mẹ con ta biết thế nào, ông cứ tin bọn ta một lần, chuyện này gấp không chậm được. Hành lý ta cũng thu xếp cho ông luôn rồi, mau!”

Chúc phu nhân nhét đống hành lý đã chuẩn bị kỹ càng cho phụ thân, không thèm để ý phản ứng của Chúc tướng quân, trực tiếp đẩy người ra khỏi phủ, rồi đóng cửa lại luôn.

“Làm không xong thì đừng có về!”

Ta, Chúc Sương Sương và Chúc Tuấn Dung ba mặt nhìn nhau ngơ ngác.

Vẫn là mẫu thân thân ra tay đỉnh nhất!

09.
Không lâu sau, tin tức đã truyền tới kinh thành.

Ngũ hoàng tử Tống Hành nuôi tư quân ở hoàng lăng, ý đồ mưu phản, bị Chúc tướng quân dẫn binh giết đến trở tay không kịp, quân của Tống Hành tan tác hết, Tống Hành cũng bị bắt sống.

Hoàng thượng long nhan đại nộ, giam lỏng Tống Hành trong thuỷ lao Hình bộ, mỗi ngày chỉ được ăn chút cơm canh đạm bạc, hành hạ gã tới sống dở chết dở.

Ta có cùng Chúc Sương Sương đến thăm gã một lần.

Tống Hành nào còn dáng vẻ hăng hái như xưa, cả người mất đi sức sống, gầy trơ cả xương, trong mắt chỉ còn trơ tử khí.

Thấy người tới là Chúc Sương Sương, Tống Hành nhếch mép một cái.

“Không ngờ chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ còn mình cô tới thăm ta.”

“Chuyện tư binh, là cô nói với phụ thân cô sao?”

Chúc Sương Sương không trả lời, chỉ lấy cái hộp đang ôm trong lòng ra, đặt trước mặt Tống Hành.

“Chúc Sương Sương, biết cô lâu như vậy, cô vẫn luôn là con cờ ta điều khiển dễ dàng nhất. Ta làm sao cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là cô bắt đầu thông minh từ lúc nào?”

Chúc Sương Sương bình tĩnh nhìn Tống Hành: “Từ khi ta không còn yêu ngươi nữa.”

“Tống Hành, ngươi thật đúng là người không chừa bất cứ thủ đoạn nào.”

Tống Hành hơi sửng sốt, sau đó lại cười khổ một tiếng.

“Người không vì mình trời tru đất diệt, Chúc Sương Sương, ta cũng không tin cô vẫn luôn trong sáng như cô thể hiện.”

“Hơn nữa, nếu ta không giở hết thủ đoạn, ta sớm đã chết đói rồi.”

“Chỉ đáng tiếc, còn kém một bước nữa thôi, ta đã có thể leo lên ngôi vị kia, có đủ tư cách thắp cho mẫu phi một ngọn đèn trường minh.”

“Ngươi có từng nghĩ, thứ mẫu thân ngươi xem trọng không phải những cái này hay không.” Chúc Sương Sương rủ mắt, “Cả đời bà ấy khốn khổ bởi thâm cung, chết vì mưu tính, không tưởng được con mình lại là người rất giỏi tính toán.”

Nói xong, Chúc Sương Sương mở cái hộp trên đất, cầm một chiếc váy múa hoa lệ tinh xảo ra.

“Đây là di vật của mẫu phi ngươi. Ta vốn định mặc nó múa Hồng Quận Vũ cho ngươi xem vào ngày chúng ta thành hôn. Bây giờ, trả nó lại cho ngươi.”

Tống Hành nhìn chằm chằm chiếc váy, trong mắt loé lên chút ánh sáng nhỏ nhoi: “Sao cô lại có di vật của mẫu phi? Sao cô biết nhảy Hồng Quận Vũ?”

Chúc Sương Sương chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn gã một lần cuối, sau đó dắt ta về, không một lần quay đầu lại.

Sau lưng có tiếng xích sắt bị kéo lê và tiếng Tống Hành gào thét.

“Chúc Sương Sương, cô trở lại cho ta! Khụ khụ, cô nói cho rõ ràng, sao cô có thể…”

Gã cố chịu đựng đám nước dơ hôi thối, điên cuồng giãy giụa muốn xông ra, liều mạng muốn kéo Chúc Sương Sương lại cho mình một đáp án.

Nhưng gã, sẽ vĩnh viễn không có được.

Vì gã không xứng.

10.
Sinh nhật năm ta mười tuổi, một đạo sĩ cử chỉ kỳ quái đến cho ta một lá bùa.

Sau khi pha với nước mà uống, đột nhiên ta lại nói chuyện được.

Và tiếng lòng của ta, cũng không còn được ai nghe thấy nữa.

Ta nhìn Chúc Tuấn Dung đang múa kiếm trong sân, Chúc Sương Sương tủm tỉm đọc thoại bản với mọi người, Chúc phụ thân và Chúc phu nhân đang tình tứ cùng một chỗ, trong lòng thấy thật ấm áp.

Bọn họ đều còn sống, tốt quá rồi.

Kết thúc.

Support Author

What to read next?

Popular picks trending right now.

Hiện đại · Trending right now

Cuộc Nổi Loạn Của Con Dâu Siêu Hiếu Thảo

Chồng tôi là đàn ông tái hôn, dân kỹ thuật lương cao. Ngay đêm tân hôn, anh ấy nói với tôi rằng anh và vợ cũ ly hôn là vì cô ta không hòa hợp với bố mẹ anh. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất với tôi: phải hiếu thuận với bố mẹ […]
0.0 9 Chương
Hiện đại · Trending right now

Cưng Chiều Đến Bất Lực

Trong năm thứ hai ở bên Chu Ngôn với thân phận chim hoàng yến, tôi hoàn toàn buông bỏ, để mặc số phận. Cơm đưa đến tận miệng. Tôi trợn mắt: “Thứ gì thế, chó còn chẳng thèm ăn!” Thẻ đưa đến tận tay. Tôi bẻ gãy ngay: “Có mấy đồng tiền thối thì làm […]
0.0 4 Chương
Hiện đại · Trending right now

Thiên Kim Lộ Diện – Cái Giá Của Tham Lam

Hách Thanh Diễn rất thích thử thách tôi, anh ta yêu cầu tôi – người vừa tốt nghiệp đại học – đứng tên gánh khoản vay mua nhà 5 triệu tệ cho anh ta. Tôi từ chối. Thế mà ngay sau đó, anh ta lại bỏ ra 8 triệu tệ thanh toán toàn bộ để […]
0.0 8 Chương
Hiện đại · Trending right now

Nữ Sinh Học Bá Và Năng Lực Siêu Nhiên

Ngày trước kỳ thi đại học, cháu gái nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói lại thôi, và tôi nhìn thấy một dòng bình luận lướt qua: [Tội nghiệp bảo bối nhỏ, thèm ăn sầu riêng cũng không dám nói với ba mẹ, rõ ràng dì đủ khả năng mua cho, nhưng lại xót […]
5.0 9 Chương
Hiện đại · Trending right now

Trọng Sinh – Đưa Lỗi Lầm Về Đúng Nơi

Trong tiệc mừng thi đậu đại học, thư trúng tuyển của thanh mai trúc mã được chính vị lãnh đạo lớn do cha anh ấy mời tới đích thân mở ra. Thế nhưng, không ai trong bọn họ biết rằng, khi đăng ký nguyện vọng đại học, con nhóc ngổ ngáo được cả nhóm cưng […]
0.0 11 Chương
Hiện đại · Trending right now

Danh Nghĩa Vợ Chồng Full

Ngày tôi đăng ký kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, anh ấy nói với tôi: “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, chứ không có tình cảm vợ chồng. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tròn vai Cố phu nhân, ngoài anh ra, em muốn gì anh cũng có thể cho.” Tôi rất […]
5.0 5 Chương

Powered by your reading activity and community trends

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...