Nếu Có Ai Tặng [...] – Chương 8

Tôi thót tim, vội gọi lại. Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã hỏi dồn:

“Em đã đi đâu vậy hả?!”

Nghe tôi bảo không sao, cô ấy lập tức mắng xối xả:

“Bạn cùng phòng em báo em mất tích! Em có biết là cô sắp báo công an không?!
Mau quay về trường cho cô ngay lập tức!!”

Đầu tôi như ong ong.

Tôi vội vàng trả phòng và chạy về trường.

Vừa về đến nơi là bị cô chủ nhiệm mắng một trận, bị trừ điểm kỷ luật, rồi cuối cùng mới biết

Người báo tôi “mất tích” chính là Vương Thiến.

14

Cơn giận bùng lên như lửa!

Tôi lập tức chạy đi tìm Vương Thiến:

“Cậu bị điên à?!”

Cô ta tỏ ra ngây thơ vô tội:

“Không liên lạc được với cậu, tớ sợ cậu gặp chuyện gì nên mới lo…”

“Thôi bớt giả vờ đi!” Tôi gắt lên, xoay người bỏ đi.

Nhưng Vương Thiến lại túm lấy tay tôi, vội vàng nói:

“Được, tớ thừa nhận là đang qua lại với Trương Minh.Nhưng chuyện cái vòng tay, tớ thật sự không lừa cậu!”

Tôi giật tay ra, vừa quay đi thì thấy Trương Minh đang đứng ở đằng xa — ánh mắt anh ta nhìn tôi trừng trừng như sắp lao đến bắt người.

Trông y như thể chỉ chờ cơ hội để bắt cóc tôi ngay lập tức.

Tôi dịu giọng lại, nhìn Vương Thiến nói:

“Giá như cậu nói rõ từ đầu thì có phải đỡ rắc rối không… bao nhiêu hiểu lầm đều do vậy mà ra.”

Ánh mắt Vương Thiến ánh lên niềm vui, dò hỏi:

“Vậy là… cậu tin tớ rồi à?”

Tôi khẽ cười:

“Tất nhiên rồi.”

Vương Thiến thở phào, kéo tay tôi:

“Vậy để tớ mời cậu ăn cơm nhé, vì chuyện này mà cậu bị trừ điểm, tớ thấy áy náy lắm.”

Tôi khéo léo rút tay lại:

“Tớ vội về quá, còn chưa kịp trả phòng. Chờ tớ một lát, tớ quay lại ngay.”

“Tớ đi với cậu.”

“Không cần đâu, cậu cứ đi lấy cơm trước đi. Tớ quay lại là ăn luôn, đói muốn xỉu rồi này.”

“Vậy… cũng được.”

Vương Thiến hơi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Vừa ra khỏi cổng trường, tôi lập tức gọi một chiếc taxi:

“Chú ơi, cho cháu đi lòng vòng một vòng, đúng 11 giờ 55 đến dừng ở bờ sông phía cổng Tây nhé.”

Chỉ mới mười phút sau, điện thoại tôi đã reo lên — là cuộc gọi từ Vương Thiến.

Giọng cô ta đầy vội vã, hỏi tôi đang ở đâu, nói muốn đến tìm tôi.

Tôi tùy tiện nói dối vài câu rồi cúp máy.

Liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn 7 phút nữa là đến 12 giờ.

Tài xế đã quay đầu xe, chạy thẳng về phía bờ sông.

Tôi nắm chặt gói giấy vàng bọc chiếc vòng, cả người căng như dây đàn.

Từ xa, tôi thấy hai bóng người quen thuộc — chính là Vương Thiến và Trương Minh!

Họ cứ đảo mắt liên tục, rõ ràng là đang rình phục ai đó.

Tim tôi đập thình thịch, vội vã bảo tài xế dừng xe.

Đúng lúc xe vừa dừng, Vương Thiến quay phắt đầu nhìn về phía này.

Tôi giật mình, lập tức cúi thấp người xuống ghế sau.

Ngay lúc đó, điện thoại lại reo.

Tôi nhanh tay bắt máy và chủ động lên tiếng:

“Hai người đang ở đâu thế? Tớ ra căn-tin mà không thấy ai cả?”

Giọng Vương Thiến lập tức nhẹ nhõm hẳn:

“Tụi tớ đang tới ngay đây!”

Qua ô cửa kính, tôi thấy cô ta nói gì đó với Trương Minh, rồi hai người nhanh chóng rảo bước về phía cổng trường.

Chỉ còn 2 phút nữa là đúng 12 giờ.

“Chú ơi, nhanh lên! Tới bờ sông ngay!”
Tôi gấp gáp giục tài xế.

Chiếc taxi lướt ngang qua hai người kia và dừng lại chính xác bên bờ sông.

12:00 đúng.

Tôi bật cửa xe, ném mạnh gói giấy vàng chứa vòng tay xuống dòng sông.

Màu vàng vừa chìm xuống nước, tôi bỗng cảm thấy toàn thân như bị hút cạn sức lực, chân mềm nhũn, ngã phịch xuống nền đất lạnh.

15

Khi đang truyền dịch trong phòng y tế của trường, hành lang bên ngoài bỗng náo loạn.

Chỉ thấy Trương Minh bế một Vương Thiến bất tỉnh lao vội vào phòng.

Bác sĩ khám xong thì lập tức gọi xe cấp cứu chuyển viện, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Tin tức nhanh chóng truyền đến — bệnh tình của Vương Thiến đột nhiên chuyển biến xấu, buộc phải nghỉ học để điều trị.

Hôm sau, Trương Minh tức tối đến tìm tôi chất vấn về chiếc vòng, còn tuyên bố chính tôi là người hại Vương Thiến.

Thế nhưng tối đó, anh ta lại vô duyên vô cớ té ngã giữa sân trường gãy xương, phải nhập viện.

Hôm sau nữa, tin tức Vương Thiến cấp cứu thành công được lan truyền khắp nơi.

Nghe tin ấy, tôi nhìn Phùng Giai — cả hai chỉ im lặng nhìn nhau, không ai nói gì.

Chẳng bao lâu sau, Phùng Giai dọn ra khỏi ký túc xá, chuyển ra thuê trọ ngoài.

Hôm đó là Tiểu Vũ tiễn cô ấy đi. Cô bạn hí hửng trở về, khoe món quà chia tay được tặng —

Dưới ánh nắng, một chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh đeo trên cổ tay cô ấy, sáng rực rỡ.

— Hết —

Support Author

What to read next?

Popular picks trending right now.

Hiện đại · Trending right now

Cuộc Nổi Loạn Của Con Dâu Siêu Hiếu Thảo

Chồng tôi là đàn ông tái hôn, dân kỹ thuật lương cao. Ngay đêm tân hôn, anh ấy nói với tôi rằng anh và vợ cũ ly hôn là vì cô ta không hòa hợp với bố mẹ anh. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất với tôi: phải hiếu thuận với bố mẹ […]
0.0 9 Chương
Hiện đại · Trending right now

Cưng Chiều Đến Bất Lực

Trong năm thứ hai ở bên Chu Ngôn với thân phận chim hoàng yến, tôi hoàn toàn buông bỏ, để mặc số phận. Cơm đưa đến tận miệng. Tôi trợn mắt: “Thứ gì thế, chó còn chẳng thèm ăn!” Thẻ đưa đến tận tay. Tôi bẻ gãy ngay: “Có mấy đồng tiền thối thì làm […]
0.0 4 Chương
Hiện đại · Trending right now

Người Chị Không Tên Của Nhà Họ Cố

Chị tôi năm mười bốn tuổi thì được nhà họ Cố – gia tộc giàu nhất Giang Thành – nhận nuôi, từ một cô gái quê trở thành thiên kim tiểu thư trong một đêm. Năm đầu tiên sau khi rời đi, chị lén gửi cho tôi một bức thư cùng rất nhiều sách vở. […]
4.7 17 Chương
Ngược · Trending right now

Mối Quan Hệ Mập Mờ

Sau cuộc ân ái nồng nhiệt kết thúc, Hạ Đình Châu lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, giơ lên trước mặt tôi: “Này , em nói xem, liệu cô ấy có thích chiếc nhẫn này không?” Nụ cười ngọt ngào trên môi tôi bỗng khựng lại: “… Cô ấy?” “Ừ.” Hạ Đình Châu khẽ […]
0.0 7 Chương
Hiện đại · Trending right now

Người Mặc Váy Cưới Lại Không Phải Tôi

Tôi và chồng mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới đều chụp một bộ ảnh. Năm thứ mười này cũng không ngoại lệ. Nhân viên studio đang giúp tôi xem lại những tấm hình thì bỗng nhiên nói: “Còn vài tấm của chồng chị đây ạ.” Tôi nhìn vào những tấm hình. Chồng tôi vẫn là […]
0.0 5 Chương
Hiện đại · Trending right now

Màn Kịch Đến Lúc Tàn

Lúc đến đón anh trai đang say rượu, Tôi vô tình nghe thấy anh hỏi bạn thân – Thời Dực Niên: “Bạn gái nhỏ cậu giấu kĩ kia sao mãi chưa dẫn ra mắt vậy?” Tim tôi thắt lại. Chúng tôi đã yêu nhau lén lút suốt hai năm, vẫn chưa nói cho anh tôi […]
0.0 18 Chương

Powered by your reading activity and community trends

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...