Sau khi Phó Đình Hạc giận dỗi đòi chia tay, tôi lập tức mua vé trong đêm, ôm bụng mang thai rời khỏi thành phố — đàn ông tồi như vậy, tôi không cần nữa!
“Mẹ ơi, ba con đâu rồi?”
“Ba con hy sinh rồi.”
“Hy sinh là gì ạ?”
“Là chết rồi.”
Ở thành phố A, ai cũng biết Phó Đình Hạc nổi tiếng nóng tính, nhưng chỉ có tôi là ngoại lệ.
Thế nhưng, từ ngày ánh trăng trắng trong lòng anh ấy – Thẩm Mộng Vũ – trở về nước, Phó Đình Hạc đã không còn là anh ấy nữa…
“Chia tay thì chia tay!”
Một câu nói, tôi biến mất suốt năm năm. Phó Đình Hạc phát điên đi tìm tôi suốt năm năm trời.
“Khê Tinh, anh sai rồi. Dù chỉ là người thay thế cũng được, em đừng đuổi anh đi…”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận