Sau buổi liên hoan kỷ niệm thành lập trường đại học, tôi mới phát hiện trong chai nước mà thanh mai trúc mã đưa cho mình có pha axit sulfuric. Tôi đau đớn hỏi anh ta tại sao. Anh ta chỉ cười nhẹ như thể chẳng có gì nghiêm trọng: “À, là Tiểu Tiêu bảo anh đưa cho em đấy. Cô ấy nói chỉ muốn đùa một chút thôi.” “em đi phòng y tế rửa mặt là được mà.” Tiểu Tiêu — nữ thần của trường, người luôn bám lấy thanh mai của tôi không buông. Tôi im lặng thật lâu. Thì ra gương mặt tôi… có thể trở thành công cụ để người ta mang ra đùa giỡn và huỷ hoại. Tôi không nói gì nữa, chỉ ôm lấy mặt mình, trong tiếng còi xe cứu thương chói tai mà được đưa đến bệnh viện. Lúc ấy, anh ta mới thay đổi sắc mặt. “Anh đã bảo em đi phòng y tế rồi mà, sao lại gọi xe cứu thương chứ?” “Ừ.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận