Vị hôn phu của tôi quên tôi rồi, anh ấy yêu một cô nữ sinh đại học.
Anh từ chối nhớ lại quá khứ của chúng tôi, nhất quyết muốn hủy hôn và cưới cô gái đó làm vợ.
Thậm chí, anh còn định cùng cô ấy bỏ trốn, rời xa gia đình và gia nghiệp.
Tôi cố kìm nước mắt hỏi anh:
“Đây là hôn ước mà anh đã quỳ gối, chuẩn bị suốt ba năm để cầu xin tôi. Sau này nghĩ lại, anh có hối hận không?”
Đáp lại tôi chỉ là một câu nói lạnh lùng, đầy căm ghét:
“Sẽ không.”
Khoảnh khắc ấy, tôi nuốt nước mắt, trả tự do cho anh.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận