Ở kiếp này.
Cố Nam Xuyên nói muốn ở lại quê nhà để chăm sóc cô thanh mai.
Tôi không hề do dự, lập tức xách hành lý quay về thành phố.
Anh ta nói trước khi lập nghiệp chưa muốn kết hôn.
Tôi liền đồng ý với cha mẹ, gả cho người được sắp đặt xem mắt.
Sau đó.
Anh ta yêu cầu tôi sắp xếp cho cô thanh mai một công việc, rồi mới chịu cưới tôi.
Còn tôi thì mang bụng bầu, cùng vị hôn phu xuống vùng nông thôn khảo sát thanh niên tình nguyện, tình cờ chạm mặt anh ta.
Khoảnh khắc đó.
Anh ta đỏ hoe mắt, liên tục chất vấn tôi: “Chẳng phải em đã hứa sẽ chờ anh sao?”
Chờ á? Nực cười.
Tôi là con cháu thế hệ thứ ba trong gia đình cách mạng, cớ gì phải chờ một kẻ không tiền, không quyền, không học vấn, không chỗ dựa?
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận