Tôi Trở Thành Bác [...] – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14.

Sau khi “mẹ quỷ” dạy dỗ xong đám quái vật kia, bà ấy cùng tôi trở về phòng nghỉ ngơi.

Tôi phát hiện trên bàn còn để lại quyển sổ và cây bút mà người hướng dẫn từng dùng.

Trời ơi, chị gái tốt của tôi ơi! Em nhất định không phụ lòng chị đâu!

Tôi cầm bút lên, thức trắng cả đêm lên kế hoạch.

Hiện tại tôi chỉ có "Con mắt của quỷ", phải tận dụng triệt để cái kỹ năng này mới được.

Hôm sau khi mang cơm đến cho boss, “mẹ quỷ” chỉ tiễn tôi đến cửa thang máy.

Giống như những kẻ dị dạng khác, bà ấy cũng sợ boss.

Lần này tôi chuẩn bị rất chu đáo, đã tìm sẵn giẻ lau và xô nước, cánh cửa căn phòng kia tự động mở ra.

Boss vẫn đang ngồi đọc sách y học, hắn gõ hai cái lên bàn, tôi lập tức dâng cơm lên.

Tôi cúi người, lùi lại hai bước: “Đại nhân, tôi đi quét dọn phòng đây.”

Boss chẳng buồn để ý tới tôi.

Tôi bắt đầu tự mình dọn dẹp.

Hệ thống vang lên: 【Chúc mừng ký chủ nhận được danh hiệu "Hầu gái sơ cấp" của boss, cố gắng lên nhé~】

Danh hiệu gì chứ? Vô dụng thấy mồ!

Tôi lau ly nước - màu đỏ, trộm luôn!

Tôi lau đồ trang trí - cũng màu đỏ, trộm nốt!

Tôi tiếp tục lau trong tủ - quần áo cũng màu đỏ, gom hết luôn!

Bình luận trực tiếp:

【Hạ Ôn Ôn đang làm cái gì vậy?!】

【Cô ấy đang trộm đồ sao?! Gan vậy trời?!】

【Trời đất! Tối qua cô ấy bày cái xô nước nửa ngày, thì ra là bên trên chỉ có một lớp nước, bên dưới là khoang trữ đồ hở?!】

【Cô ấy trộm mấy thứ này làm gì?!】

【Chết tôi rồi! Boss tới rồi kìa!】

Lấy càng nhiều càng tốt, giảm thiểu nguy hiểm, cuối cùng thừa lúc boss sơ hở thì một d.a.o kết liễu!

Đó là kế hoạch A của tôi.

Còn kế hoạch B… đang tạm để đó đã.

Tôi vừa nhét trộm một chiếc quần sịp vào xô thì quay lại, bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của boss đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi căng thẳng cúi đầu: “Đại nhân? Có… chuyện gì sao?”

Tôi liếc về phía cửa. Nếu bị phát hiện, tôi phải chạy ngay!

Boss lại nói: “Đại nhân? Cách gọi xa lạ quá nhỉ.”

Tôi không hiểu. Người hướng dẫn cũng gọi thế mà, sao lại xa lạ?

Tôi cúi đầu thấp hơn nữa, xách xô lên nói: “Đại nhân, nếu không có gì thì tôi đi thay nước. Nước bẩn rồi.”

Tôi bước nhanh đi.

Đi được mấy bước, cái xô đột nhiên hỏng.

Mọi thứ trong đó rớt ra hết, cái quần sịp màu đen nổi bần bật.

Bình luận trực tiếp:

【Toang rồi! Hạ Ôn Ôn tiêu chắc!】

【Tôi không dám xem nữa, xấu hổ muốn độn thổ luôn!】

【Cái xô này là hàng rẻ tiền à?! Sao mà hỏng lúc này chứ?!】

Chưa đợi boss phản ứng, tôi đã quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng: “Đại nhân, thật ra tôi có chút sở thích đặc biệt… Đồ vật người mà tôi thích từng dùng, tôi đều muốn giữ lại… nên mới nảy sinh ý định như vậy…”

Tôi ngẩng đầu nhìn boss, phát hiện ánh mắt hắn nhìn tôi như nhìn một kẻ biến thái.

Đúng rồi! Phải như thế! Ghét tôi, tránh xa tôi, như vậy tôi mới an toàn!

Tôi còn tưởng boss sẽ quát tôi cút đi.

Nào ngờ hắn lại ngồi xổm xuống, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy hỏi: “Hạ Ôn Ôn, thật sự không nhớ ta sao?”

Lần này đến lượt tôi nhìn hắn như thể hắn bị hâm.

Tôi định mở miệng hỏi, hắn đã đưa tay bịt miệng tôi lại: “Lần này, nàng định khi nào rời đi?”

Tôi đưa tay ra hiệu số năm.

Tôi không biết bên kia màn hình bình luận đã bị ngắt đen luôn rồi.

Boss đứng dậy: “Năm ngày nữa, ta sẽ để nàng đi.”

Tôi lập tức bật dậy: “Thật không?!”

“Tôi nói này đại nhân… chúng ta có phải từng gặp nhau chưa? Ở sân vận động? Hay thư viện gì đó?!”

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Tôi còn chưa nói xong, đầu đã bị ấn vào lồng n.g.ự.c boss không biết từ bao giờ.

Hắn nói với giọng hoàn toàn khác lúc mới gặp - không còn lạnh lùng xa cách nữa: “Nàng vẫn giống y như hồi đó.”

Tôi chẳng hiểu hắn nói cái gì, nhưng cố gắng vùng ra, cười gượng: “Thật sự… năm ngày sau thả tôi đi đúng không?”

Hắn cúi đầu hôn lên trán tôi: “Ta đã lập lời thề, nếu thất hứa, sẽ c h ế t vì mất máu.”

Gì dữ vậy?!

Ngay lúc boss vừa dứt lời, hệ thống vang lên:

【Ký chủ ký chủ! Vừa rồi thiết bị liên kết bị hỏng, cô có gặp nguy hiểm gì không?!】

Tôi vừa lau sàn vừa lắc đầu: “À, vẫn đang quét dọn thôi, không có gì đâu.”

Bên bình luận cũng khôi phục lại:

【Hú hồn hú vía! Vừa rồi boss ngồi xuống là màn hình đen thui luôn, chuyện gì vậy trời?!】

【Hạ Ôn Ôn không sao chứ?!】

【Xem ra vẫn còn ổn!】

【Chắc chị Ôn của tôi lại dùng kỹ năng diễn xuất đỉnh cao để thoát hiểm rồi!】

【Tôi còn tưởng boss sắp nổi điên! Vậy mà lại đứt tín hiệu? Lần đầu gặp chuyện quái thế này luôn đó!】

15.

Trước khi thề thốt, boss đã ra điều kiện với tôi: chỉ cần tôi không để lộ sơ hở, giả vờ như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra, thì anh ta sẽ để tôi rời đi.

Nói trắng ra là - ngoan ngoãn làm nữ hầu của anh ta cho tử tế.

Làm hầu gái vài ngày rồi được tự do, đối với tôi mà nói, chỉ có lợi chứ chẳng có hại gì.

Tôi không chần chừ gật đầu đồng ý ngay.

Thế là những ngày còn lại, danh hiệu của tôi liên tục được “thăng cấp”:

【Hầu gái cấp trung của boss】

【Hầu gái trung thành của boss】...

Trong lúc đó, đạn mạc nổ tung nghi ngờ:

【Hạ Ôn Ôn chịu thua dễ vậy sao? Không thể nào!】

【Biết đâu bị bắt một lần nên đang âm thầm chuẩn bị đòn lớn thì sao! Dù gì đối thủ cũng là boss cơ mà, phải cẩn thận đối phó chứ!】

【Bây giờ cả đám người chơi chỉ còn mỗi cô ấy sống sót! Đừng làm tụi tôi thất vọng đó nha!】

...

16.

Ngày cuối cùng của thời hạn vượt ải, tôi và boss cùng diễn một vở kịch.

Tôi dùng d.a.o mổ đ â m thẳng vào tim anh ta khi anh ta đang ngủ say.

Để vở kịch này trông chân thực nhất có thể, tôi thậm chí còn ghi chép thói quen sinh hoạt của anh ta vào sổ mỗi ngày.

Lúc m á u thấm đỏ ga giường, giọng nói của hệ thống vang lên:

【Chúc mừng người chơi Hạ Ôn Ôn đã vượt ải thành công.】

【Phần thưởng trò chơi: Một con d a o mổ, một lọ dung dịch màu xanh lá, một cuốn sổ tay và một cây bút.】

【Bạn sẽ được đưa ra khỏi đây sau 10 giây nữa.】

Bình luận đạn mạc lập tức tràn màn hình:

【What the—! Hạ Ôn Ôn vượt ải rồi kìa!】

【Đỉnh thật sự!】

【Tôi đã nói rồi mà, sao có chuyện Hạ Ôn Ôn cam tâm ngày ngày lau lau dọn dọn được chứ!】

【Boss sau này hoàn toàn tin tưởng cô ấy luôn! Giờ nghỉ trưa cũng để cô ấy vào phòng thoải mái!】

【Rõ ràng là cô ấy đã nghiêm túc ghi chép nếp sinh hoạt của boss để chờ đúng lúc khi boss ngủ mà ra tay!】

【Tự nhiên tôi thấy boss này yếu quá trời luôn?!】

【Phó bản này phần đầu khó hơn hẳn á! Phần lớn người chơi còn chưa kịp thấy mặt boss đã toi rồi!】

【Ôn Ôn giỏi quá!】

Mười giây sau, cơ thể tôi bắt đầu dần tan biến.

Kết nối bên phía hệ thống hoàn toàn bị cắt, chỉ còn chờ tôi trở về.

Boss mở mắt ra.

Tôi chớp mắt, cười nói: “Đại nhân, m.á.u tôi mượn của tên đô con đó dùng được ghê ha!”

Tuyệt thật! Không ngờ lại lừa được cả hệ thống!

Tôi thả lỏng tinh thần, nhìn chân mình từ từ biến mất, nhưng từ xa lại nghe thấy một tiếng hét: “Không!!!”

Mái tóc của mẹ quỷ lặng lẽ lẻn vào phòng của boss.

Từng sợi tóc bò đến định quấn lấy tôi.

“Ra ngoài.”

Chỉ hai chữ nhẹ tênh, nhưng mái tóc lập tức rút lại.

Tôi thấy hơi luyến tiếc bà ấy. Nhưng dù sao, chúng tôi cũng không thuộc về cùng một thế giới.

Ngay khoảnh khắc tôi hoàn toàn tan biến, tôi nghe thấy câu nói cuối cùng của boss:

“Hạ Ôn Ôn, nhớ lấy ta… ta tên là Dư Triết.”

17.

Tôi cứ tưởng sau khi quay về sẽ xuất hiện trong ký túc xá, ai ngờ trước mắt lại là ba khuôn mặt xa lạ.

Trên bức tường bên trái có mấy chữ to đùng: 【Cục điều tra sự kiện dị thường】.

Cục điều tra sự kiện dị thường? Thật sự tồn tại à?!

Nữ tiến sĩ ngồi giữa nhìn tôi, nói thẳng:

“Hạ Ôn Ôn, tôi biết bây giờ cô vẫn chưa chấp nhận nổi việc cục điều tra này thực sự tồn tại, nhưng vì nhân loại, chúng tôi đúng là đang bí mật điều tra các trò chơi kinh dị. Rất nhiều trò chơi đột nhiên xuất hiện, đều là do người của chúng tôi vượt ải thành công nên chúng mới biến mất. Cô nhìn ra ngoài xem, trời đang dần chuyển xanh, chứng tỏ phó bản ‘Bệnh viện kinh dị’ đã bắt đầu biến mất rồi. Tất cả là nhờ cô.”

Bị khen bất ngờ, tôi gãi đầu: “Không có gì đâu, tại game chọn ngẫu nhiên trúng tôi, thì tôi phải cố sống thôi, may mắn cả thôi ạ.”

Nữ tiến sĩ lắc đầu: “Không, vượt ải lần hai, không thể là may mắn.”

Tôi mở to mắt đầy nghi hoặc: “Lần hai? Sao có thể?!”

Cô ấy giơ tay ra trước mặt tôi: “Mời xem VCR.”

Một màn hình lập tức xuất hiện trước mặt. Trên màn hình là quá trình cục điều tra xử lý các trò chơi kinh dị.

Những người bị chọn ngẫu nhiên bước vào trò chơi, lập tức sẽ bị livestream toàn cầu.

Cục điều tra nhận định, việc phát sóng toàn cầu là để gieo rắc nỗi sợ, từ đó trò chơi sẽ hấp thụ sợ hãi của con người và tạo ra các phó bản mới.

Tất cả những người sống sót sau trò chơi sẽ bị dịch chuyển đến cục điều tra, ở đây họ sẽ bị xóa ký ức, tránh để trải nghiệm kinh hoàng ảnh hưởng đến cuộc sống thật.

Việc xóa ký ức chỉ áp dụng với người thường, còn thành viên của cục điều tra đều đã được huấn luyện kỹ càng, sẽ không bị nỗi sợ thao túng, cũng không bị xóa trí nhớ.

Chỉ cần có một người vượt ải thành công, trò chơi sẽ kết thúc và biến mất.

Cục điều tra thậm chí còn có cách chủ động đưa người của mình vào trò chơi, để họ vượt ải và cứu những người bị chọn nhưng chưa thể thoát ra.

Video kết thúc.

Tôi ngẩn người: “Vậy là tôi từng vào game trước đó… nhưng bị xóa trí nhớ? Tại sao chẳng ai nói với tôi?”

Nữ tiến sĩ hỏi ngược lại: “Nếu một ngày có người bảo cô từng phá đảo một phó bản kinh dị cấp S, cô có tin không?”

Tôi không muốn nghe thêm nữa, mọi chuyện này vượt xa tầm nhận thức của một người bình thường như tôi. Tôi nhắm mắt lại: “Thôi, xóa ký ức đi ạ, tôi còn phải ôn bài.”

Những người trong phòng liếc nhìn nhau.

Nữ tiến sĩ bước đến gần tôi: “Chúng tôi nhận định cô rất có tiềm năng vượt game. Hạ Ôn Ôn, trò chơi cô vừa vượt qua chính là phó bản cấp S. Chúng tôi trân trọng mời cô gia nhập cục điều tra.”

Tôi ngẩng đầu nhìn họ: “Nhưng tôi còn phải ôn thi, không có thời gian.”

“Chỉ cần cô đồng ý, những chuyện khác cô không cần lo. Bệnh tình của ba cô, chúng tôi sẽ giúp chữa trị. Trí nhớ trước kia, cũng sẽ được khôi phục. Thế nào?”

Bệnh của ba tôi… bác sĩ đều bảo vô phương cứu chữa.

Tôi học y cũng vì muốn cứu ba, nhưng thời gian thì không đủ, mà năng lực lại càng không.

Cứ kéo dài như vậy, bệnh chỉ càng nặng thêm.

Ngay lúc ấy, đứa trẻ từng trong game ôm lấy chân tôi: “Chị ơi… đói quá… đói lắm…”

Tôi lại bắt đầu xoa tay như con ruồi: “Vậy… ở đây có bao ăn bao ở không?”

Nữ tiến sĩ mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”

18.

Tôi vừa mới gật đầu đồng ý với nữ tiến sĩ, trời bên ngoài lập tức chuyển sang màu đỏ rực.

Tôi dè dặt hỏi cô ấy: “Trong cục mình… còn ai nữa không ạ?”

Một người đứng sau nữ tiến sĩ đáp: “Trừ tiến sĩ ra, chỉ còn ba người.”

Tôi ngẩn ra: “Vậy... người còn lại đâu? Ở đâu vậy?”

Ba ngón trỏ cùng lúc chỉ về phía tôi.

Tôi: “…???”

19.

Trong Cục điều tra sự kiện dị thường, tiếng còi báo động vang khắp nơi:

【Cảnh báo! Cảnh báo! Một trò chơi kinh dị mới vừa xuất hiện!】

【Độ khó của phó bản: cấp SS】

【Số người tham gia: 3 người】

【Có xác nhận tham gia trò chơi không? Có xác nhận tham gia không?】

— Hoàn —

 

Support Author

What to read next?

Popular picks trending right now.

Hiện đại · Trending right now

Cuộc Nổi Loạn Của Con Dâu Siêu Hiếu Thảo

Chồng tôi là đàn ông tái hôn, dân kỹ thuật lương cao. Ngay đêm tân hôn, anh ấy nói với tôi rằng anh và vợ cũ ly hôn là vì cô ta không hòa hợp với bố mẹ anh. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất với tôi: phải hiếu thuận với bố mẹ […]
0.0 9 Chương
Hiện đại · Trending right now

Cưng Chiều Đến Bất Lực

Trong năm thứ hai ở bên Chu Ngôn với thân phận chim hoàng yến, tôi hoàn toàn buông bỏ, để mặc số phận. Cơm đưa đến tận miệng. Tôi trợn mắt: “Thứ gì thế, chó còn chẳng thèm ăn!” Thẻ đưa đến tận tay. Tôi bẻ gãy ngay: “Có mấy đồng tiền thối thì làm […]
0.0 4 Chương
Hiện đại · Trending right now

Thiên Kim Lộ Diện – Cái Giá Của Tham Lam

Hách Thanh Diễn rất thích thử thách tôi, anh ta yêu cầu tôi – người vừa tốt nghiệp đại học – đứng tên gánh khoản vay mua nhà 5 triệu tệ cho anh ta. Tôi từ chối. Thế mà ngay sau đó, anh ta lại bỏ ra 8 triệu tệ thanh toán toàn bộ để […]
0.0 8 Chương
Hiện đại · Trending right now

Nữ Sinh Học Bá Và Năng Lực Siêu Nhiên

Ngày trước kỳ thi đại học, cháu gái nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói lại thôi, và tôi nhìn thấy một dòng bình luận lướt qua: [Tội nghiệp bảo bối nhỏ, thèm ăn sầu riêng cũng không dám nói với ba mẹ, rõ ràng dì đủ khả năng mua cho, nhưng lại xót […]
5.0 9 Chương
Hiện đại · Trending right now

Trọng Sinh – Đưa Lỗi Lầm Về Đúng Nơi

Trong tiệc mừng thi đậu đại học, thư trúng tuyển của thanh mai trúc mã được chính vị lãnh đạo lớn do cha anh ấy mời tới đích thân mở ra. Thế nhưng, không ai trong bọn họ biết rằng, khi đăng ký nguyện vọng đại học, con nhóc ngổ ngáo được cả nhóm cưng […]
0.0 11 Chương
Hiện đại · Trending right now

Danh Nghĩa Vợ Chồng Full

Ngày tôi đăng ký kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, anh ấy nói với tôi: “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, chứ không có tình cảm vợ chồng. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tròn vai Cố phu nhân, ngoài anh ra, em muốn gì anh cũng có thể cho.” Tôi rất […]
5.0 5 Chương

Powered by your reading activity and community trends

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...